Search This Blog

Hoi Nghi Dien Hong

Monday 17 October 2016

KAMPUCHIA - VIỆT CỘNG - THÁI BÁ TÂN

Saturday, September 3, 2016

TIN KAMPUCHIA


On Saturday, September 3, 2016 5:39 AM,

Đứt hệ thống điện trên cầu, hơn 300 người CamPuchia tử vong, Thủ tướng Hunsen từ chức

31-08-2016 104304

LỜI BÌNH:
Hunsen thế mà khá còn biết văn hióa từ chức jkhông như đám cộng sản Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam. Ai đời chụp hình nạn nhân đẳng tải như thế thật là thiếu gian trá như cộng đảng Việt Nam.Đài Kampuchia cũng trung thực không như kiểu thông tin Việt Nam cho đó là tin đồn thất thiệt do bọn phá hoại tung ra...Hoặc chính phủ đang điều tra mới có thể thông báo... Thông tin như thế là mất mặt bố Trung Quốc , con  không sợ bố sao?

Thủ tướng Hunsen đã tuyên bố từ chức sau vụ chết người hàng loạt đêm 30/8 tại cây cầu trên sông Tonle Sap khiến hơn 300 người chết. Được biết toàn bộ cầu và hệ thống lưới điện đều được nhà thầu Trung Quốc thi công. Chơi với Trung Quốc sẽ phải trả giá không hề rẻ...

“Sự hoảng loạn bắt đầu và ít nhất 50 người đã nhảy xuống sông. Mọi người cố gắng trèo lên cầu trở lại, bám tay và kéo các dây điện khiến dây bị bung ra, gây ra tình trạng điện giật. Đây cũng là lý do khiến thêm nhiều người thiệt mạng”.



Thi thể các nạn nhân nằm la liệt.

Các nhân chứng cho hay vụ giẫm đạp xảy ra vào khoảng 21h30 tối ngày 30/9 giờ địa phương trên cây cầu bắc ngang sông Tonle Sap, nối thủ đô Phnôm Pênh với đảo Kim Cương, vốn là trung tâm của các hoạt động mừng lễ hội nước. Vụ giẫm đạp làm ít nhất 375 người thiệt mạng.


Theo lời các nhân chứng, chen lấn bắt đầu sau khi vài người bị điện giật chết ngay trên cây cầu được trang trí đèn. Cầu này nối thủ đô với hòn đảo Kok Pich, hay còn gọi là đảo Kim Cương, nơi hàng nghìn người tụ tập để mừng ngày cuối cùng của lễ hội nước truyền thống kéo dài 3 ngày, từ 27-30/8, và xem một buổi biểu diễn ca nhạc.

Hầu hết những người thiệt mạng là bị điện giật, chết đuối, chết ngạt hoặc bị giẫm đạp trong khi cố gắng thoát khỏi cây cầu. Nhiều người trong số họ đã tới ăn uống tại các nhà hàng ngoài trời và đang qua cầu để trở về thành phố.


“Tôi đã bị tắc giữa đám đông một lúc lâu. Thời tiết quá nóng và tôi đã bị bất tỉnh”, Huon Khla, 22 tuổi, một nhân chứng sống sót, cho hay.
Truyền hình quốc gia Campuchia đưa tin ít nhất 240 trong tổng số các nạn nhân là phụ nữ.




“Mọi người khiêng thi thể của người thân, trong đó có các trẻ emvà phụ nữ. Ai ai trông cũng hoảng sợ”, Vann Thon, 25 tuổi, nói.


Sean Ngu, một người Australia gốc Campuchia, tới thăm gia đình và bạn bè tại Phnom Penh đã miêu tả cảnh giẫm đạp lên nhau trong lễ hội nước. Sean cho hay có quá nhiều người trên cầu và một số nạn nhân đã bị điện giật chết.
 “Có quá nhiều người trên cầu và dòng người ở cả hai đầu cầu cứ xô đẩy nhau. Điều này gây ra hoảng loạn. Sự xô đẩy khiến những người ở giữa bị ngã khỏi cầu”.


“Sự hoảng loạn bắt đầu và ít nhất 50 người đã nhảy xuống sông. Mọi người cố gắng trèo lên cầu trở lại, bám tay và kéo các dây điện khiến dây bị bung ra, gây ra tình trạng điện giật. Đây cũng là lý do khiến thêm nhiều người thiệt mạng”.

Thủ tướng Campuchia Hun Sen đã xin lỗi về thảm hoạ, trong đó có hơn 400 người cũng bị thương, ngoài số người thiệt mạng. Ông Hun Sen đã yêu cầu mở một cuộc điều tra về vụ việc trong khi truyền hình chiếu cảnh người thân đang ngồi khóc giữa các hàng dài thi thể các nạn nhân.


Các đội khẩn cấp đã đưa các thi thể ra khỏi hiện trường. Hàng chục nạn nhân được xếp thành các hàng dài để nhận dạng.



Cây cầu nơi xảy ra vụ giẫm đạp.

Truyền hình Campuchia quay cảnh một nhân viên y tế đang cố gắng hô hấp nhân tạo cho một nạn nhân trước khi đầu hàng. Các nhân viên cứu hộ khác trợ giúp những người bị thương lên những chiếc xe cứu thương đang chờ sẵn.

Bệnh viện Calmette, bệnh viện chính ở thủ đô Phnom Penh, đã tràn ngập các thi thể người chết và cả những người bị thương, một số người được điều trị ngay tại hành lang.

Ma de in China!!

SỰ THẬT TV * NHẠC TRANH ĐẤU


Top 15 bản nhạc đấu tranh mà cộng sản căm ghét nhất trên báo lề dân - Blog Dân Làm Báo


Sự Thật TV - Nhân kỷ niệm 6 năm thành lập Dân Làm Báo 22/8/2010 - 22/8/2016, tôi xin tổng hợp lại 15 bản nhạc hay nhất được đăng tải trên kênh YouTube của Dân Làm Báo, trong đó có nhiều bản nhạc của a We Chúng Ta production, rất hay và giá trị. 
Đây như là một sự tri ân, lời cảm ơn của tôi gửi tới tất cả những anh chị em trong BBT Dân Làm Báo cùng các độc giả.
Dân Làm Báo vì Dân Cần Báo - We love You

Mỗi người chúng ta là một chiến sỹ thông tin!
Danh sách bài hát:
1. Gặp nhau trên những con đường
2. Ngồi cùng em
3. Tâm tư vào đời
4. Tiếng Nước
5. Cám ơn anh
6. Đâu phải con chẳng muốn về (Trăng Thề)
7. Những bầy sâu
8. Chúng Tôi Muốn Biết
9. Nguyệt Ánh: Tôi muốn biết - Chúng ta muốn biết
10. Rock: Đỉnh Cao Trí Tuệ
11. Tù ca 1
12. Tù Ca
13. Bài ca cá chết
14. Chúng ta là tự do
15. Phạm Thanh Nghiên toạ kháng

TS. PHAN VĂN SONG * VIỆT CỘNG BÁN NƯỚC

Nhơn dịp ngày cướp nước, 2 tháng 9 thứ 71: Từ Trò Hề Tranh Chấp Hải Phận :Trả Nợ Hay Bán Nước ? Đến Bài Viết Bán Nước Của Trường Chinh ngày 24/08/1951

TỔNG THỐNG OBAMA THỈNH PHẬT

Tổng thống Obama thỉnh Phật vào nhà trắng

Đăng ngày 30/01/2016

Tổng thống Obama thỉnh Phật vào nhà trắng và thực hành theo lời Phật dạy

Trước các đồng sự của mình tại tòa nhà Trắng, Tổng thống Barack Obama bất ngờ mang tấm bích chương. Ông trịnh trọng bước ra trong im lặng và sau đó, Ông nở nụ cười thật tươi, những bàn tay của các nhân viên vỗ đều. Một cử chỉ thật đẹp, một nhân cách “thuyết pháp vô ngôn” của vị Tổng thống nước Mỹ. Điều này càng thể hiện sự ngưỡng mộ tài đức của Đức Bổn Sư Thích Ca đã được Liên Hợp Quốc và nhân dân thế giới công nhận qua các kỳ VESAK, mà nay 1 vị tổng thống uy quyền cũng thể hiện lòng kính ngưỡng.
Một vị thiền sư nhà Phật nói “this is it”, tại chỗ đứng của mình, ông đã không còn nói gì! Có lẽ câu chuyên này đã lan truyền đi rất nhanh và tất cả mọi người sau đó, chính họ đã cảm nhận ra một con đường có thể mở lối, khai thông cho họ, những khi không còn cách nào khác, để xử lý những tình huống mạo hiểm, không an toàn cho chính họ và cho những vấn nạn chiến tranh.

Tổng thống Obama thỉnh Phật vào nhà trắng

Họ đã đem hình ảnh của đức Phật, như muốn soi lại chính mình, có thật trong số chúng ta đã “yêu hòa bình” rồi không? Và khi chúng ta làm những quyết định đó sẽ gây tổn hại, thương vong đến cho đồng loại ở hiện tại, tương lai.
Trong mọi hoàn cảnh, chúng ta có thể mở mắt nhìn nhân loại trong thái độ từ bi và vô ngã của đạo Phật. Những lúc như vậy, Barack Obama thường tìm đến cõi tâm linh để thực tập thiền tọa (hít thở). Ông nói: “vào những lúc như thế tôi cần đức Phật nói thay tôi”. Vì chính Ngài mới có trách nhiệm với chúng sinh hơn là tôi. Tôi không thể lấy một “bản ngã” của mình để thay thế, sắp đặt lên trên tất cả.Công án thiền “This is it” đã làm tôi thay đổi mọi phương diện, quyết định. Tôi đã tìm ra nguyên nhân, hậu quả cho một “cái ta” vượt ra ngoài giới hạn cho phép.Đôi khi Ông tự hỏi “Làm chính cho tôi hay cho các đồng sự”. Nếu mình làm bằng cái tâm để phục vụ cho đất nước, cho sự an ninh của các đồng minh thì điều đó hoàn toàn là cách mà ông lựa chọn để đi tới hành động, còn nếu làm với tư cánh đơn lẻ, độc đoán và trong sự thù hận, mù quáng thì ông càng buông bỏ những tư kiến của mình, của nó, của chính nó “This is it” vào một thời điểm thích hợp khác.
Tổng thống Obama thỉnh Phật vào nhà trắng 
Tổng thống Obama thỉnh Phật vào nhà trắng 
Tôn tượng đức Phật lần đầu tiên chiêm bái ngay trong Nhà Trắng (White House), được cộng đồng thế giới, các nhà hòa bình nói là hết sức có giá trị đối với một xã hội vật chất, tranh chấp, bất an. Ông đã từng nói “Tôi đã chiêm nghiệm rất nhiều về những điều mà một con người có thật trong lịch sử, giống như Gotama đã từng đi đến giai đoạn chỉ thực hành, mà chính Buddha đã từng tuyên bố sau bốn mươi chín năm thuyết pháp và hành đạo ta chưa từng nói lời nào”. Có lẽ, chúng ta cũng vậy, có những phiên họp, cuộc bỏ phiếu hay ra những quyết định, trong những lần ấy, tất cả chúng ta có thể ngồi yên để nhìn một đấng giác ngộ, nghĩ về một gương sáng nào đó trên thế giới.

tong thong obama thinh phat vao nha trang 
tong thong obama thinh phat vao nha trang 
Với tôi, ngay bên trong ngôi nhà này, với những con người đại diện cho năm mươi mấy Tiểu bang có thể dành ra những giây phút bình yên nhất cho một ngày để cầu nguyện và soi sáng lại chính mình ‘This is it’. Chỉ cần chúng ta chiêm ngưỡng hình bóng đức Phật trong ngày hôm nay thôi là đủ để tâm ta sáng suốt, việc ta nhẹ nhàng, mọi người được sống trong sự tin cậy và yêu quý. Đó chính là Ngài đang thuyết một bài pháp về lòng từ bi, bất bạo động thiết thực.
Vào một ngày, tôi không còn trong White House, tôi không thể hiện diện trong căn phòng Bầu dục này nữa thì đức Phật là con người có thể tồn tại theo thời gian, Ngài sẽ là hình ảnh sống ngay thẳng, minh bạch, không phân biệt cho chúng ta.
Thích Pháp Bảo

NGƯỜI VIỆT QUỐC NỘI THÁO CHẠY



NGƯỜI VIỆT QUỐC NỘI THÁO CHẠY

Tin mới nhất từ các cơ quan lãnh sự nước ngoài tại Việt Nam, số người Việt đăng ký xin visa tăng kỷ lục, một làn sóng tháo chạy khỏi "thiên đường" đã bắt đầu? Ngày 23 tháng 8 trước lãnh sự quán Czech tại Hà Nội đã có tới hàng ngàn người giành giật để tìm đường vào xin thị thực. Vì sao một thế giới được quảng bá là thiên đường lại có nhiều người muốn bỏ đi như vậy?


Cảnh làm hộ chiếu tại Việt Nam, hàng vạn người đang lo lắng không biết khi nào tới lượt.


Mưa tầm tã nhưng có vài ngàn người tranh giành đường vào lãnh sự Czech để "tháo chạy".

Chuyện của Mỹ Lệ

"Là một người mẹ không ai muốn xa con, nhất là khi con mới hơn 10 tuổi. Nhưng, chỉ có cách đó, tôi mới bảo vệ được con mình, khi người dân đang đầu độc nhau như thế…", Mỹ Lệ nói.

- Là một ca sĩ nổi tiếng, Mỹ Lệ gác sự nghiệp sang một bên, dốc sức chăm lo cho chồng và các con. Chị cũng được biết đến là một người mẹ khá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con cái theo cách của một người mẹ truyền thống.

Hai con gái của chị đã trên 10 tuổi, gia đình chị quyết định cho con qua Đức học. Để rồi mỗi năm, chị sẽ sang ở với các con một khoảng thời gian nhất định. Lý do của việc cho con đi sớm, chị ngắn gọn: "Để bảo vệ con".
Đưa con đi để tránh sự "đầu độc"

* Khi phụ nữ vào bếp, thế giới khép lại. Phải thế không nhỉ?
- Ngược lại ấy chứ. Nhất là ở Việt Nam. Giờ vào bếp, thế giới mở ra với những sự thật rất hãi hùng.
Bạn vào bếp chăm sóc cho gia đình cái ăn từng bữa, bạn sẽ hiểu việc ăn uống không phải là thứ có thể qua loa thế nào cũng được. Nhất là giờ đây, thị trường thực phẩm của Việt Nam đã không còn niềm tin. Gia đình bạn, con bạn sẽ bị đầu độc bất cứ lúc nào. Và đầu độc từ từ.

Đó là lý do tôi phải đưa con qua nước ngoài học, để bảo vệ con mình. Chúng sống bên Việt Nam, ăn uống tội quá. Với tình hình thực phẩm kinh khủng như ở Việt Nam thì lũ trẻ sẽ có nguy cơ bị đầu độc từ từ.
Các con mới có 11 tuổi, qua sớm thì cũng tội chúng lắm nhưng ở Việt Nam còn tội hơn. Đồ ăn thức uống không đảm bảo, các con không đủ sức khoẻ, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của các con.

Ung thư là thứ làm tôi ám ảnh và sợ. Thật kinh khủng. Căn bệnh đó có thể gõ cửa từng nhà nếu như đồng loại vẫn cứ đầu độc nhau bằng cái ăn cái uống như thế này.
Người ta bảo người Việt hay "sính ngoại", và luôn thường trực quan niệm: Cái gì ở nước ngoài cũng tốt hơn xứ ta…

- Người Việt sính ngoại là có. Còn cái gì ở nước ngoài cũng tốt hơn nước ta thì không hẳn. Nhưng đa phần là hơn. Đặc biệt là thực phẩm sạch. Thế nên, trẻ em nước ngoài, đặc biệt là các nước châu Âu, phát triển bình thường, khoẻ mạnh.

Gia đình tôi hầu như hạn chế sử dụng thực phẩm trong nước, kể cả các nước lân cận mà nhất là Trung Quốc. Ở Đức, ăn gì cũng không phải lo. Uống nước từ vòi nước công cộng cũng không phải lo.

Chồng tôi vài tháng lại qua Đức, mỗi lần đi, anh mang từ Đức về; trái cây, cá, đồ dùng, mỹ phẩm. Đức là đất nước mà vệ sinh an toàn thực phẩm cũng như sản phẩm tiêu dùng đứng hàng đầu thế giới, không cần nghi ngờ.

Một số thứ chúng tôi dùng đồ Việt Nam như thịt, rau và gia vị.

Hải sản, trước đây khi chưa xảy ra sự kiện Formosa đầu độc biển miền Trung, tháng nào bà ngoại và mấy dì cũng gửi một thùng cá, mực sạch từ biển Quảng Bình.

Tôi ít ăn đồ hải sản ở Sài Gòn vì tôi sợ khi chúng về đến Sài Gòn thường phải "ăn" phân đạm để giữ tươi lâu, nhất là mực.

Còn những thứ nuôi được thì nỗi sợ dùng thuốc tăng trưởng. Một con heo ngày xưa nuôi 1 năm mới xuất chuồng, giờ chỉ mấy tháng. Các loại cá tôm cũng thế, thu hoạch nhanh chắc chắn sẽ dùng thuốc…

Thế nên, ăn gì bây giờ là cả một vấn đề. Và để đòi hỏi sự an toàn tuyệt đối sẽ không bao giờ có nhưng mình có thể hạn chế được những thứ mà mình biết chắc sẽ gây nguy hại bằng kinh nghiệm của bản thân.

Nhà chị từng trải qua những "bài học đau đớn" với thực phẩm bẩn chưa?
- Chưa. Vì trong gia đình chúng tôi đều cẩn thận trong ăn uống, ít để cái miệng hại cái thân. Nhưng những thông tin trên báo, những câu chuyện thương tâm từ các bệnh viện cũng đã chứng minh tất cả.
Tôi là người rất đa nghi. Và cái gì tôi đã nghi ngờ là tôi ít khi dùng đến. Ví dụ vào một tiệm phở nổi tiếng ở Sài Gòn, tôi ít khi dùng tương đỏ và tương đen, mà chỉ ăn ớt tươi và chanh.

Trong ý thức của tôi không phải đến giờ mới đọc các bài báo tương được làm bẩn như thế nào, tôi cũng có thể biết được mình phải cẩn thận vì hồi nhỏ, trong gia đình mẹ tôi làm ngành dược, đã dạy các con cần ăn gì và nên tránh những thứ gì.
Nhưng chứng kiến thực phẩm bẩn thì nhiều. Tôi thực sự thấy sợ. Ở Huế, có những lò bún làm cạnh chuồng heo. Rau để tươi lâu thì chất bừa trong nhà vệ sinh… Người ta làm mọi cách để có thể sinh lời mà không cần biết đồng loại sẽ ăn phải những thứ gì.

Những người bán họ cũng không nghĩ họ đang làm bẩn, mà họ nghĩ rằng những điều đó là bình thường, điều đó rất tai hại. Tức là, họ xem thường sức khoẻ của người dùng, họ xem việc rau phải tươi, heo phải bán được nhanh là mục đích mà không cần biết ai bệnh ai chết.

Cái ác nó ngấm dần trong hành động thành ý thức khó đổi.
Vậy chị tìm nguồn thực phẩm sạch ở đâu, cho gia đình ở Việt Nam?
- Người ta nói, không biết có những gì đang rình rập chúng ta trong đám rau thịt ngoài chợ. Điều đó không phải không có lý.
Tôi thường chọn các chợ lớn, có nhiều thực phẩm ngon. Từ ngày có vụ Formosa, cá Quảng Bình tôi không thể ăn, nên phải đặt cá Nha Trang hoặc Côn Đảo.

Với các thức ăn như thịt thì dù sao, tôi cũng đặt chút niềm tin vào các siêu thị. Một chút thôi vì vừa rồi báo chí cũng phanh phui một số siêu thị có thực phẩm bẩn.
Rau sạch là cả một vấn đề nan giải, nhất là khi nhà tôi ăn rau nhiều. Dù có mối quen, lấy rau sạch nhưng cũng phập phù lắm.

Hồi bé nhà tôi trồng rau sạch, đầy sâu hoặc rau già. Giờ nhìn đâu cũng thấy rau non, đẹp, tươi mượt. Chẳng ai biết được sau cái sự non đẹp đấy là gì. Thế nên tôi vẫn chọn một phương án là tự trồng ở nhà một số rau sạch nhất định.
Nói chung, tôi chủ động trong việc tìm nguồn thức ăn sạch. Và từ sự nan giải trong tìm kiếm nguồn thức ăn sạch, tôi thấy thương vô cùng sự vô tư của những bà nội trợ, ra chợ cười tươi và mua thực phẩm về, nhiều khi biết bẩn nhưng không còn lựa chọn khác.

Mình cũng qua hơn nửa đời người rồi, thế nào cũng được nhưng con cái còn nhỏ, phải nghĩ đến tương lai của chúng. Thế nên, nghĩ đến chuyện thực phẩm, rồi môi trường như thế, vợ chồng tôi cố gắng làm lụng để cho con được sống ở môi trường khác tốt và an toàn hơn ở những phương diện này.
Chúng ta đang sống trong một xã hội mất căn bản

Là một người đã đi nhiều nơi, đến nhiều vùng quê, nhất là những lần đi khảo sát với chồng, một người làm trong ngành dược, chị có nhận xét gì không về việc ăn uống của đồng bào ta?
- Ngay cả bản thân tôi có một chút điều kiện mà còn thấy khó khăn trong vấn đề tìm nguồn thức ăn sạch, thì bạn cứ hỏi những người dân nghèo, nhất là những người nghèo ở thành thị, họ đang chịu đựng những gì?

Ở nông thôn thì đỡ hơn vì dẫu sao nhiều nhà cũng tự trồng được rau, nuôi được gà, được cá để ăn. Tuy nhiên, rất nhiều hộ nông dân trồng rau bán, cái ngạc nhiên là họ biết loại nào độc loại nào không, cái độc thì đem đi bán cho đồng loại.
Chung quy lại, đồng bào ăn phải thức ăn bẩn cũng là do những người đồng bào gần gũi mang lại. Lòng tham đã tạo ra cái ác, và huỷ hoại rất nhiều thứ của con người.

Nói thì hơi tiêu cực, nhưng giờ đúng là khó mà đòi hỏi đạo đức ở đất nước mình được. Ngắn gọn nhất: Giá trị về đạo đức và lòng tự trọng đã bị đánh mất rất nhiều. Không quan tâm đến sức khoẻ và tính mạng của người khác là kết quả lớn nhất của việc đánh mất đạo đức.
Câu chuyện đạo đức, hình như dài và hơi nhiều. Và "biết rồi khổ lắm"!

- Nói ra mà đau. Những giá trị đạo đức tốt đẹp không phải là hao hụt mà là đang bay vụt. Những người có trách nhiệm với sinh mệnh, sức khoẻ của đồng bào, có được bao nhiêu người suy nghĩ về vấn đề này?
Nếu họ suy nghĩ và hành động, thì thị trường thực phẩm không bị nhiễu loạn và nhuốm bẩn đến như thế.

Những người dân bé nhỏ, những người thiếu học, không đủ nhận thức, thì làm sao đòi hỏi họ phải có trách nhiệm với người khác khi mà những tấm gương cho họ soi thì lại là những kẻ tham lam?
Dĩ nhiên mình không thể đánh đồng được hết nhưng đa phần hiện nay, người Việt chỉ nghĩ đến cái lợi của bản thân mình mà không nghĩ cho người khác; chỉ nghĩ đến cái trước mắt mà không biết con cháu mình sẽ phải gánh chịu những hậu quả gì do chính bản thân cha anh chúng gây ra.

Giờ đi trách nông dân vì sao ác độc với đồng loại, tôi cũng nói thẳng, những cái ác độc đó cũng chưa nhằm nhò gì với những cái ác độc khác.
Cái nghèo có đáng để đổ tội không, khi mà tham lam cũng là cách thoát nghèo nhanh nhất?

- Không. Mấy ông quan chức thì đâu có nghèo nhưng vẫn có một số người tham lam. Lòng tham là vô đáy. Nhất là lòng tham của những người được sinh ra và mưu lợi từ một xã hội đang có dấu hiệu mất căn bản.
Khi lòng tham là mục đích và sự hãnh tiến là động cơ, thì cái ác đã được cài đặt sẵn trong hành trình. Khái niệm "ăn học để thành người" hôm nay không còn nguyên ý nghĩa, thay vào đó là "ăn học để làm ông này bà nọ".

Ông này bà nọ để mà "một người làm quan cả họ được hưởng". Thực tế cũng chứng minh điều đó, và khá nhiều họ "được hưởng". Sợ nhất là xảy ra hiện tượng "Mạnh ai nấy đục mạnh ai nấy khoét", và không nghĩ đến chuyện bảo vệ quyền lợi cho người khác.

Xã hội nào cũng vậy, khi mà người quản lý chỉ để nhận nhiều mà không nghĩ cách làm sao để cho mai sau và vì mai sau, thì những người dân độc ác với đồng loại cũng là điều dễ hiểu.
Ai cũng nói thế. Nhưng "cái căn bản" nên được hiểu là gì, để giờ ta ngồi đây và nhận xét là nó đã mất?

- Những gì cha ông để lại đã bị người đời sau làm cho méo mó lệch lạc. Cách đối xử với thiên nhiên, với con người ở ta không còn quy chuẩn, mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy đạp.
Ở châu Âu, giá trị con người được đề cao. Họ tự tôn, tự trọng, biết nghĩ cho người khác, chấp hành pháp luật nghiêm minh.

Giờ ở ta, mở báo ra là cứ thấy người này khoe xe, người kia khoe của. Rồi lấy xe, lấy của đi lừa người khác như cái lũ bán hàng đa cấp.
Giới showbiz nổi nhất của việc khoe giàu khoe sang, khoe cặp được ông này, cướp chồng bà nọ để có tiền sống xa hoa. Có thấy mấy ai nói về lao động vất vả vinh quang, kiếm tiền trên mồ hôi nước mắt đâu?

Con trai thì đi tập gym để body cho đẹp, lượn lờ trong các phòng gym kiếm đại gia. Con gái thì phải đẹp để kiếm tiền, không đẹp tự nhiên được cũng phải sửa cho thật đẹp, đi thi hoa hậu, dấn thân vào showbiz, để cặp được với kẻ lắm tiền nhiều của.
Họ đâu nghĩ đến chuyện học hành để làm một việc gì có giá trị? Giờ nhiều cô bé nghĩ đến việc không cần học hành gì, cứ đẹp là sẽ giàu, sẽ đổi đời.

Xã hội vốn đã mất mát căn bản, nay thêm những kẻ như thế, nó thành lệch lạc, quái dị.
Xã hội nào cũng có những người thế mà. Từng đi nhiều nước và sống ở nước ngoài, chị lý giải rõ hơn chút nữa, cái "căn bản" theo trải nghiệm của chị?

- Tôi qua Đức 2 tháng ở với con, bạn biết tôi cực nhất là việc gì không? Đó chính là đi đổ rác. Rác phải phân ra các thùng khác nhau theo từng loại, phải để vào túi giấy, không được để vào túi nilon, cho vào thùng rác.
Người dân phải phân biệt rác sẵn ở các thùng. Chỉ cần sai một phát là bị phạt ngay. Rác của mình thôi nhưng khi chia cũng phải tự làm để người gom rác đưa vào đúng nơi xử lý rác.
Họ chia ngày ra, ngày nào đến lấy rác thức ăn, ngày nào đến lấy rác nhựa, ngày nào đến lấy rác là lá cây, cỏ trong vườn… Người dân tự nguyện đưa rác ra đúng ngày, đúng giờ.

Mình thì sao? Mạnh ai nấy xả, túi nilon, kim tiêm, bao cao su đã dùng…tất cả gom hết vào. Nhà máy xử lý rác cũng chưa có, rồi cất giấu chôn vùi đâu đó.

Hoặc mạnh ai nấy nhét xuống cống. Ai lãnh? Chính chúng ta và hậu quả để lại trên đầu con cháu chúng ta.
Một xã hội ngăn nắp, tôn ti trật tự từ cái cọng rác thì hỏi sao mà con người ở đó không phát triển một cách lành mạnh?
Ở xã hội mà chai nước ngọt uống xong, bạn cho vào máy đổi lấy mấy cent tiền chai, trong khi ở mình, mạnh ai thì vứt toẹt ra đường, nhét xuống cống. Có thùng rác đấy, cũng chẳng thèm vứt vào.

Chúng ta hay so sánh Việt Nam với các nước tiên tiến mà không hiểu sao họ lại sạch hơn ta, họ lại văn minh hơn ta, đấy, là từ những cái căn bản của họ ở những điều nhỏ nhất. Con người đã sống có ý thức như thế, thì tương lai hay hiện tại đều theo một nếp.
Làm ơn nghĩ đến con cháu

* Đồng ý là từ cọng rác, ở ta, mạnh ai nấy vứt, mạnh ai nấy đổ. Chẳng có gì để bắt để phạt được sự "hãm hại" môi trường và sự ngược đãi các công trình công cộng. Và cũng chưa có gì để cấm người ta đầu độc đồng bào vì thực phẩm bẩn!

- Thì bởi thế, sống hôm nay, không cần biết ngày mai là gì. Không biết con cháu mình sẽ sống thế nào ngoài việc nghĩ sao có nhiều tiền để lại cho chúng. Sức khoẻ, môi trường, không phải cứ có tiền là mua được đâu.
Các nước văn minh người ta giáo dục cho công dân mỗi người phải ý thức với môi trường. Bên này tôi trả tiền nước thải lớn hơn tiền nước sinh hoạt. Vì nước thải họ phải xử lý nên phải trả phí cao hơn nước sinh hoạt.

Ở bên này, chim có làm tổ trong nhà anh cũng không được sờ đến. Khi đi câu cá, gặp con cá nhỏ phải trả về cho thiên nhiên để chúng lớn và sinh sản. Chim muông hoang dã bơi lội đầy không ai được đụng đến.
Cây trong vườn nhà mình, muốn đốn một cành cũng phải xin phép, phải làm đơn. Bạn có thể thấy những cánh rừng mênh mông của họ, từ nơi này đến nơi khác nhưng bạn cứ thử đụng vào một cành cây, bạn có thể phải ngồi tù.

Ở ta thì sao? To nhỏ ăn tất. Lấy của thiên nhiên không trừ một thứ gì. Chặt, phá, săn, bắt, cái gì cũng có thể đưa lên bàn nhậu.
* Một xã hội không có căn bản thì con người ta trở nên nhỏ bé và tội nghiệp!
- Con người hiện nay có xu hướng đánh mất căn bản, mất giá trị cốt lõi từ những việc tưởng như rất nhỏ, rất đơn giản. Nhỏ như cọng rác, đơn giản như mua mớ rau ngoài chợ.

Giờ này nhiều người còn hão huyền không nhận ra những giá trị thật. Mất từ người lớn đến trẻ em, từ thầy đến trò, từ bác sĩ đến bệnh nhân.
Cá nhân tôi cũng mất. Chúng tôi đâu được dạy về những cách hành xử với môi trường, với con người một cách văn minh từ nhỏ?

Những đứa trẻ được mẹ chở đi học, con uống xong chai nước mẹ quăng thẳng ra đường thì làm sao vun cho con giá trị? Mẹ bán rau bẩn cho người ta còn mình ăn rau sạch, con nhìn thấy điều đó hỏi sao chúng công bằng với nhân loại?

Cái giá phải trả cho điều đó họ không nhận thấy, cũng chẳng cần chờ đến quả báo đâu, trả ngay tại chỗ, và trả với thế hệ kế cận.
Ông bảo vệ một xưởng may cạnh nhà tôi, mỗi sáng ông quét tất cả rác, trong đó có túi ni lông ra miệng cống và dùng cán chổi luồn túi nilon xuống miệng cống.

Nhìn ông tôi nói luôn: Ngay nhà chú mà chú làm thế, chú làm thế chú hại nhà chú chú hại luôn nhà tôi.Chú hốt đi một cái vào bỏ vào bịch cho người ta lấy chứ sao chú lại làm thế. Rồi ông thôi.
Giờ đi ra đường nhìn các miệng cống, chi chít túi nilon. Con cháu mình sẽ lãnh hết. Trồng rau phun thuốc xuống đất, chẳng cần đến đời sau đâu, uống nước đó vào thì ung thư cũng từ đó mà ra.

* Là công dân "mất căn bản", đi ra nước ngoài chị thấy người ta nhìn nhận mình như thế nào?
- Tôi từng đi Nhật, Thái và nhiều nước. Nhật, Thái, tôi từng nhìn thấy những bảng tiếng Việt như: "Không được ăn cắp", "Không được lấy quá nhiều buffet, lấy nhiều phải ăn hết"…, nhìn thấy cảnh đó cũng nhục lắm.
Nhưng làm người Việt đi ra nước ngoài, lơ ngơ cái là mất tiền thôi. Thử ném cái chai xuống đường hay ném cọng rác xuống đường đi? Thử nhảy vào bẻ hoa xem nào?

Trẻ con nước người ta biết đi là biết học ý thức. Người nhà mình tận khi trưởng thành ra nước ngoài để trả phí cho bài học ý thức, cứ nghĩ nước người ta không có cảnh sát đứng ngoài đường thì muốn làm gì cũng được. Đau hơn là lạc loài trong một xã hội tiến bộ. Ở nước nhà VN của mình bây giờ thì cái cột đèn , cái bàn , cái ghế , con kiến , con rận , con rệp cũng muốn chạy hết ra các nước ngoài , nhất là rất nhiều cán bộ gộc , cán bộ cao cấp , các tướng tá cao cấp chỉ muốn chạy khỏi Việt Nam càng sớm càng tốt .

Có lẽ một xã hội thế nào thì hãy nên nhìn nếp sống chốn công cộng, nhất là ngoài đường và ngoài chợ. Đường nhà mình đang như thế nào, người ta đi lại thế nào và chợ của mình ra sao, người ta bán gì ở đó cho đồng loại, mọi người tự hiểu.
* Một ngày nào đó khi con chị lớn, chị sẽ nói cho con lý do mà chị cho con xa mẹ sớm như thế chứ?

- Phải nói, để con có ý thức hơn trong việc đấu tranh bảo vệ đồng loại.
Các con ra nước ngoài học, ở cái giai đoạn tuổi đời đẹp nhất, nhận thức bắt đầu phát triển, thì nó sẽ lãnh hội được những điều văn minh từ những nước văn minh.

Giờ mình ngồi kêu ca cũng chẳng giải quyết được gì cả. Hãy bắt đầu từ những đứa trẻ và có trách nhiệm với chúng để có một thế hệ mới tốt đẹp
 

Friday, September 2, 2016

THẠCH ĐẠI LANG * THÁI BÁ TÂN

9842. Thái Bá Tân và hội chứng Stockholm

Posted by adminbasam on 02/09/2016
Thạch Đạt Lang
2-9-2016
Ảnh minh họa "Hội chức Stockholm". Nguồn: internet
Ảnh minh họa “Hội chức Stockholm”. Nguồn: internet
Thơ năm chữ, còn gọi là thơ Ngũ Ngôn, một dạng biến thể của thơ Đường luật, gồm có Ngũ ngôn Tứ cú (5 chữ, 4 câu), Ngũ ngôn Bát cú (5 chữ, 8 câu) và Ngũ ngôn Trường thiên (5 chữ, dài hơn 16 câu). Đại diện cho thể thơ Ngũ ngôn Trường thiên được nhiều người biết đến là nhà thơ Thái Bá Tân với những bài thơ diễn tả thực trạng chế độ, xã hội Việt Nam dưới sự cai trị của đảng CS. Ngoài những bài thơ ngắn, nhà thơ Thái Bá Tân có một bài thơ 5 chữ, dài 392 câu, đăng trên trang mạng Tinh Hoa, có tựa đề: “Thơ 5 chữ” Thái Bá Tân và mong muốn xã hội Việt Nam nhìn lại chính mình. Nội dung bài thơ chê văn hóa Tầu, đề cao văn hóa phương tây, đặc biệt là Mỹ.
Những bài thơ này nhanh chóng lan truyền trong nước cũng như hải ngoại vì dễ đọc, dễ nhớ, lại diễn tả đúng tình trạng suy đồi văn hóa, kinh tế, an ninh, xã hội, cũng như về ngoại giao, quốc phòng ở Việt Nam. Có lẽ vì thế mà nhà thơ Thái Bá Tân nổi tiếng trong giới tranh đấu, trở thành một nhà thơ phản kháng chế độ.
Có một điểm đặc biêt nhiều người không nhận ra, có thể do không để ý, đó là những bài thơ của Thái Bá Tân dù phê phán, chỉ trích chế độ cai trị, chỉ trích đảng CSVN nặng nề, nhưng tác giả không hề bị công an hăm dọa, thẩm vấn hay giam giữ, điều tra…, chỉ có một số dư luận viên hoặc bồi bút của chế độ viết bài đã kích, chửi bới, vu khống.
So sánh mức độ đã kích, phê bình trong các bài thơ của Thái Bá Tân với bài thơ Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh, của cô giáo Trần Thị Lam, trường Trung học PT Hà Tĩnh, thơ của Thái Bá Tân có lời lẽ mạnh mẽ hơn, tác động rõ ràng đến tư duy người khác nhiều hơn, ảnh hưởng qua đó cũng nghiêm trọng hơn nhưng Thái Bá Tân chưa hề bị công an bắt giữ, điều tra hay bị côn đồ hành hung, hăm dọa, trong lúc Trần Thị Lam bị công an mời lên thẩm vấn, đe dọa, suýt bị mất việc.
Cho đến khi Thái Bá Tân bất ngờ phổ biến trên facebook một bài thơ ca tụng đảng, ca tụng chế độ, lãnh đạo liêm khiết… có tựa Đôi Lời. Bài thơ gần như gián tiếp phủ nhận tất cả những gì Thái Bá Tân đã viết, phổ biến, làm nhiều người chưng hửng, ngơ ngác, không tin đó là thơ Thái Bá Tân. 
Có lẽ cảm thấy bài thơ Đôi Lời chưa đủ sức phá vỡ ấn tượng của cộng đồng mạng, Thái Bá Tân bắn thêm một viên đạn … đại bác 130 ly nữa bằng bài thơ Ghi Nhận. Đúng với tựa dề, nội dung bài thơ này “ghi nhận công ơn” của ĐCSVN đã đem đến cho Thái Bá Tân cùng gia đình hạnh phúc đang có.
Nhiều người cho rằng Thái Bá Tân bị áp lực của công an hay ban tuyên giáo nên phải làm 2 bài thơ nói trên. Tuy nhiên sau đó, Thái Bá Tân phủ nhận chuyện bị công an đe dọa hay sách nhiễu bằng một bài viết cải chính: Thông Điệp Hôm Nay.
Chuyện Thái Bá Tân đột ngột đổi hướng 180° thật ra không lạ, nếu mọi người hiểu được đó chỉ là hội chứng Stockholm (Stockholm syndrome). Hội chứng Stockholm là gì?
Khái niệm về Hội chứng Stockholme (Stockholm syndrome) được hiểu như một trạng thái tâm lý, không phải là một căn bệnh về tinh thần hay thể chất rõ rệt với những triệu chứng khác thường. Hội chứng này lần đầu tiên được biết đến vào năm 1973, nơi xẩy ra vụ bắt giữ con tin tại một nhà băng chuyên về tín dụng (Credit Bank) ở thủ đô Stockholm, Thụy Điển.
Sự việc bắt đầu khi Jan Erik Olsson, một tù nhân đang trốn thoát đã xâm nhập vào nhà băng Norrmalmstorg ở Stockholm, Thụy Điển. Cảnh sát được gọi tới và sau một cuôc chạm súng ngắn ngủi, một trong hai cảnh sát chạy đến đầu tiên đã bị thương. Sau đó, Olsson bắt giữ 4 con tin là Birgitta Lundblad, Elisabeth Oldgren, Kristin Enmark và Sven Säfström và đưa ra những yêu cầu như sau:
  1. Chính phủ Thụy Điển phải thả tội phạm đang bị giam trong nhà tù nổi tiếng là Clark Olofsson, đưa đến nhà băng gặp Olsson.
  2. Trả cho Olsson 3.000.000 Krone (300.000 USD)
  3. Đem đến 2 khẩu súng, áo giáp chống đạn, nón an toàn và một xe hơi để di chuyển.
Sau khi Clark Olofsson được đưa đến nhà băng thì Olsson cùng với Olofsson lập một hàng rào phòng thủ với 4 con tin trong tay.
Vụ bắt giữ con tin kéo dài 5 ngày, từ 23 tới 28.08.1973. Trong lúc điều đình câu giờ, cảnh sát khoan được một lỗ trên mái của nhà băng, đưa camera đến theo dõi được mọi diễn tiến bên trong vào ngày 26.08. Sau đó họ quyết định dùng hơi ngạt làm bất tỉnh 2 tên tội phạm, và đưa con tin qua lỗ hổng khoan trên mái.
Việc giải thoát con tin chấm dứt một cách êm thắm, không có thiệt hại nhân mạng. Olsson bị kết án 10 năm tù, nhưng chỉ ở tù 8 năm thì được ân xá. Clark Olofsson lúc đầu bị kết án 6 năm nhưng sau đó tha bổng vì hoàn toàn thụ động trong vụ bắt giữ tù nhân ngoài ý muốn.
Điều cần nói ở đây là thái độ của con tin trong thời gian 5 ngày bị bắt giữ. Qua những giao tiếp với kẻ bắt giữ mình như xin phép đi vệ sinh, tiếp tế thực phẩm, ăn uống… các con tin đã không sợ hãi Olsson và Olofsson bằng sợ cảnh sát tấn công vào nhà băng giải thoát cho họ.
Những giao tiếp gần gũi đã khiến cho các con tin sau đó đã bày tỏ nhiều thiện cảm với kẻ bắt giữ. Họ cám ơn Olsson và Olofsson đã buông tha họ, đến thăm hai người này trong nhà giam, kêu gọi chính quyền khoan dung 2 tội phạm này…
Nhưng sự thật như thế nào? Phải chăng vì thời gian án binh bất động,  kéo dài thương thuyết, đã khiến cho những nhượng bộ nhỏ nhoi của kẻ bắt giữ đối với con tin như nới lỏng dây trói, cho đi làm vệ sinh, cho thêm một ít thức ăn, nước uống… trở thành những ân huệ to lớn, đáng quý, khiến cho các con tin cảm thấy gần gũi, thân cận với kẻ bắt giữ hơn là với cảnh sát?
Lý do nào các con tin quên đi sự hành hạ thể xác, kềm kẹp tinh thần, không khí trấn áp trong những ngày bị giam giữ để trở nên thân thiện với kẻ bắt giữ mình?
Các nhà tâm lý học đã gọi đó là hội chứng Stockholm. Thay vì cám ơn cảnh sát đã làm đủ mọi cách để giải cứu họ, các con tin đã cám ơn, bày tỏ cảm tình với kẻ bắt giữ, đầy đọa mình hơn 5 ngày.
Có thể nói không sợ sai lầm rằng, đa số người Việt Nam có nguồn gốc là khách thợ, du sinh  ở các nước Đông Âu cũ, ra đi từ miền Bắc XHCN, sau khi bức tường Berlin sụp đổ, được chính phủ Đức, Ba Lan, Tiệp… cho ở lại đều mắc phải hội chứng Stockholm. Nói thế không có nghĩa là tất cả những người miền Bắc đều mắc hội chứng Stockholm hoặc người miền Nam thì được miễn nhiễm.
Sinh ra, lớn lên và được đào tạo trong môi trường xã hội chủ nghĩa, những người này có thể là dân vượt biên Hải Phòng, dân đi lao động bên Đông Đức, Tiệp-Khắc, Liên xô cũ… nay được ở lại làm ăn, sinh sống luôn nơi xứ người, có đời sống yên ổn, khá giả hơn nhiều người dân khốn khổ trong nước.
Nhiều người trong số này, dù hiện nay được sống trong chế độ dân chủ tự do như ở Đức, Ba Lan, Tiệp-Khắc (nay chia thành 2 nước Tiệp – Czech và Khắc – Slovakia)… nhưng suy nghĩ của họ về đảng cộng sản VN, về chế độ xã hội chủ nghĩa không hề thay đổi.
Sống một thời gian dài mấy chục năm trong một chế độ sắt máu, lấy tuyên truyền dối trá và bạo lực làm phương tiện cai trị, tinh thần bị kềm kẹp, lèo lái… đầu óc họ trì trệ trong suy nghĩ, phán đoán, trẻ cũng như già, có học cũng như ít học.
Họ không tìm hiểu, suy nghĩ nguyên nhân nào họ phải xa xứ, phải chạy chọt, luồn lọt, xin xỏ, tốn kém, mắc nợ… để được ra nước ngoài làm việc, rồi khi bức tường Berlin sụp đổ họ đã khốn đốn trong một thời gian dài, nhiều người cả chục năm không có nghề nghiệp, việc làm, nơi cư trú ổn định, sống lây lất, chùm đụp với nhau trong những căn hộ chung cư tối tăm, chật hẹp nằm trong các chúng cư…
Chính phủ Đức (*), Ba Lan, Tiệp-Khắc… với những quyết định sáng suốt, khôn ngoan, những chính sách đúng đắn, kịp thời đã giúp họ có lại cuộc sống bình yên. Trong số những người đó, có nhiều người khá giả, đời sống vật chất hầu hết đã ổn định, không còn thiếu thốn, khốn khổ, nhọc nhằn như ở quê nhà, không còn sự quấy nhiễu, vòi vĩnh quà cáp, tiền bạc, được tự do bày tỏ tư tưởng, chính kiến mà không sợ bị trả thù, trù ẻo, bầm dập.
Qua tiếp xúc, nói chuyện với họ, người ta có thể thấy ngay, thay vì cám ơn chính phủ và người dân Đức, Ba Lan, Tiệp… họ chỉ cám ơn chế độ Hà Nội và đảng cộng sản Việt Nam đã cho họ cuộc đời hôm nay qua chính sách cho ra nước ngoài làm lao động thuê.
Hơn 25 năm sau, hội chứng Stockholm ở những người này chẳng những không hề thuyên giảm mà còn có triệu chứng nặng hơn. Họ vẫn tiếp tục ca tụng đảng cộng sản, ca tụng ông Hồ chí Minh, vẫn ước mong sự tồn tại, lãnh đạo của đảng CSVN kéo dài vĩnh viễn cho dù mỗi khi cần đến giấy tờ hộ tịch, hoặc có việc liên quan đến tòa đại sứ, phải đến lãnh sự quán cộng sản Việt Nam, họ vẫn gặp khó khăn, phiền phức, bị hạch hỏi, làm khó dễ hay phải trả nhiều khoản tiền lệ phí quái đản cho những dịch vụ ma quỷ. Mỗi khi về Việt Nam họ lại bị xét hỏi, phải quà cáp cho công an, bị theo dõi ngấm ngầm…
Cho rằng đó là thói quen, do tuyên truyền đã ăn sâu vào trong tiềm thức, tim óc của họ là không đúng, bởi thế giới ngày hôm nay với thông tin bùng nổ qua internet, smartphone… ai cũng có thể truy cập, tìm hiểu, kiểm chứng thông tin một cách dễ dàng.
Người viết bài này cũng đã gặp nhiều người miền Bắc có bằng kỹ sư, tiến sĩ (thật sự) tốt nghiệp ở nước ngoài. Mỗi khi nói về Việt Nam, họ gân cổ lên, tìm mọi cách bênh vực cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam do ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN khởi xướng, đồng thời lên án Mỹ là đế quốc thực dân mới.
Nói đến tình trạng tụt hậu, sự tham nhũng, hối lộ, rút ruột công trình, bán đất, bán biển, sự tàn ác, hoành hành của công an, sự hèn hạ của lãnh đạo trước thái độ hung hăng, hiếu chiến của Tầu cộng… họ luôn có đầy đủ lý lẽ để bào chữa. Khi đưa ra những dữ kiện, những bài báo, hình ảnh, tin tức quốc tế không thể chối cãi được, thì họ chế nhạo, cho rằng báo chí truyền thông phương tây cũng nói láo như báo chí Việt Nam.
Hiểu được nguyên nhân hội chứng này thì sẽ đánh giá thái độ của Thái Bá Tân là bình thường, nó chỉ khác các nạn nhân ở nhà băng Norrmalmstorg một điều: Thái Bá Tân lúc đầu ra vẻ lên án, chán ngán chế độ CS để thu hút người đọc trong một thời gian dài, sau đó mới thay đổi thái độ.
Để kết luận,  cách hành xử của Thái Bá Tân chỉ nằm ở một trong hai trường hợp sau:
  1. Thái Bá Tân thật sư bị hội chứng Stockholm nhưng khôn ngoan hơn người khác. Cố gắng tạo cho mình thương hiệu, một vùng ảnh hưởng với những bài thơ phản kháng, sau đó mới quyết định phản công. Đây là một thủ đoạn cực kỳ thâm độc, có tính toán kỹ lưỡng từng bước.
  2. Thái Bá Tân bị công an hăm dọa hành hung, giết, hay gia đình sẽ bị hãm hại từ lâu nhưng không dám nói ra. Đến thời điểm này vì sức ép quá mạnh nên buộc lòng phủ nhận tất cả những gì mình đã viết, đồng thời tỏ vẻ ăn năn, hối lổi, đoái công chuộc tội bằng hai bài thơ Đôi Lời, Ghi Nhận và cuối cùng chấm dứt nghiệp thơ ngũ ngôn của mình bằng bài viết Thông Điệp Hôm Nay.
Dù nằm ở trường hợp nào thì Thái Bá Tân cũng đã tự mình phủ nhận tư cách, nhân phẩm cũng như chỗ đứng của mình trong lòng dân tộc đã xây dựng trong nhiều năm qua. Bởi khi đã dấn thân, lên tiếng phản đối chế độ thì phải chấp nhận hi sinh, chấp nhận hậu quả xẩy đến cho mình hoặc cho gia đình. Còn nếu vừa đé…o vừa run thì nên im lặng từ đầu.
Hơn thế nữa, nếu chỉ nhận định hời hợt, sẽ không thấy được sự tác hại trong hành động của Thái Bá Tân, và nếu chịu khó suy nghĩ sâu xa, người ta sẽ thấy ảnh hưởng trong vụ Thái Bá Tân sẽ lan rất rộng. Những người tranh đấu cho tự do, dân chủ, cho dân oan, công đoàn độc lập…, nói chung là các phong trào xã hội dân sự sẽ dấy lên những sự nghi ngờ, đố kị lẫn nhau. Nhiều người sẽ đặt câu hỏi: Ai là người thật tâm trong tranh đấu? Những người đang có những phát biểu nẩy lửa, những hành động, lời nói mạnh mẽ đối lập với chế độ CS, bao giờ sẽ trở cờ? Từ đó đưa đến thái độ nghị kị, dè chừng, đề phòng lẫn nhau, làm giảm đi sức mạnh của phong trào, tổ chức.
Đó mới là điều đáng nói và đáng sợ.
——–
(*) Năm 1990, sau khi nước Đức thống nhất, chính phủ Đức đã ký với CSVN một hiệp ước, giao trả lại cho chế dộ CS Hà Nội 60.000 khách thợ ở Đông Đức cũ, đồng thời viện trợ 200.000.000 Đức Mã (Deutsche Mark), tương đương hơn 100.000.000 EUR để tái định cư những người này. Một nửa số tiền đó (100.000.000 DM) được chuyển cho chế độ CSVN trước khi các chuyến bay đầu tiên trao trả 400 người cất cánh. Ngoài ra, những người được trao trả, mỗi người được cấp 4.000 DM để ổn định cuộc sống mới ở VN.
Tuy nhiên khi 400 người này về đến VN, CS Hà Nội không nhận với lý do tên không đúng với danh sách hai bên đã thiết lập. Chính quyền Đức biết ngay trò lật lọng, tráo trở của CSVN sau khi nhận tiền, nên lập tức hủy bỏ hiệp ước, lập kế hoạch tái định cư 60.000 người này ở Đức. Hầu hết 60.000 người nay đã có cuộc sống ổn định, nhiều người trong họ đã nhập quốc tịch, bảo lãnh được gia đình vợ con qua đoàn tụ.
_____
Mời xem lại: Thái Bá Tân: Thông Điệp Hôm Nay (BS).  – ĐÔI LỜI CÙNG BÁC THÁI BÁ TÂN (Võ Văn Tạo/ BS). – Về “Đôi Lời” của ông Thái Bá Tân (Nguyên Đại/ BS).  – Hiện tượng Thái Bá Tân (RFA/ BS). – Người Việt và xu hướng khen ngợi nồng nhiệt hay thất vọng thái quá (Blog RFA/ BS).

NGUYỄN TRỌNG DÂN * QUÂN KHU II

Rối loạn tại Quân khu II: Liệu Tập Cận Bình đã có thể sẵn sàng ứng cứu TBT Trọng nếu quân đội tiến hành đảo chánh?

Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) - Bộ trưởng Quốc Phòng (QP) Ngô Xuân Lịch lật đật sang thăm Trung Cộng chỉ 11 ngày sau vụ thanh toán giết chết bí thư tỉnh Yên Bái thuộc QK II và 22 ngày sau khi thiếu tướng Lê Xuân Duy TLQK II đột ngột từ trần. Tướng Lịch sang thăm Trung Cộng trong bối cảnh chức TLQK II vẫn chưa có ông tướng nào nhận lãnh trách nhiệm một cách chính thức. Cho đến nay, sau gần một tháng tướng Duy mất, QK II vẫn là rắn không đầu với trên dưới hơn 35 ngàn quân. Trong tương lai, ai sẽ đảm nhiệm chức TLQK II vẫn còn mờ mịt chưa rõ khi mà tranh giành đấu đá thanh toán bên trong nội bộ đảng và nội bộ các tướng lãnh QP vẫn còn đang diễn ra chưa đến hồi kết thúc.
I. Lo lắng của Chủ tịch Tập Cận Bình trước tình trạng rối loạn tại QK II:
Ngay lúc tướng Lịch viếng thăm Trung Cộng, Chủ tịch Tập Cận Bình đã đặc cách ông Trần Hảo lên làm bí thư tỉnh Vân Nam một cách vội vã sau khi ông Hảo làm chủ tịch tỉnh này được 18 tháng. 
Trần Hảo là tay chân của họ Tập từ thời Tập còn là bí thư Thượng Hải năm 2007. Hảo đã từng tiếp TBT Trọng sang thăm Vân Nam khi còn làm tỉnh trưởng vào tháng Tư năm 2015 để bàn bạc sâu hơn về chi tiết trách nhiệm của tỉnh Vân Nam trong việc hỗ trợ TBT Trọng theo chỉ thị của họ Tập. Nay thì với cương vị bí thư tỉnh Vân Nam, ông Hảo có toàn quyền đẩy mạnh những hỗ trợ cần thiết cho TBT Trọng trong tương lai cũng như ông Hảo sẽ có nhiều thuận lợi hơn khi thực thi những kế hoạch của Chủ tịch Tập Cận Bình trong việc giúp đỡ TBT Trọng.
Cách đây tám tháng, tức là vào tháng 12 năm 2015, họ Tập cũng vội vàng đưa tướng Lý Tác Thành lên làm tư lệnh Lục quân, một binh chủng mới được thành lập trong quân đội Trung Cộng; có khả năng tấn công can thiệp vào Việt Nam trong chớp nhoáng với hỏa lực rất mạnh. Tướng Thành đã từng tham chiến tại Việt Nam, nhất là tại vùng biên giới thuộc QK II nên có kinh nghiệm về địa hình hiểm trở của quân khu này. Binh chủng Lục quân mới được thành lập của Trung Cộng dường như chỉ để tập trung tấn công nhanh can thiệp vào Việt Nam khi cần thiết, ngoài ra không thấy mục tiêu chiến lược nào khác được đề ra cho bình chủng này trong chính sách quốc phòng của Trung Cộng. 
Những hành động vội vàng kể trên của họ Tập dễ bị báo chí và giới truyền thông hiểu lầm là họ Tập muốn gây thêm vây cánh cho mình trước nhiều chống đối trong nội bộ trước thềm đại hội đảng Cộng sản Trung Quốc vào năm 2017. Nhưng trên thực tế, nếu họ Tập muốn củng cố quyền lực tại TƯ, thì tay chân thân tín của mình như Trần Hảo phải được đề cử vào địa phương hay tỉnh thành có vị trí then chốt trọng yếu gần Bắc Kinh, có nhiều ảnh hưởng về kinh tế đến chính trị trực tiếp đến tại TƯ hơn là ra vùng biên giới xa xôi. Rõ ràng, giới phân tích đã thấy họ Tập rất lo lắng bồn chồn trước những rối loạn bất ổn bên trong nội bộ quân đội của ĐCSVN, nhất là tại QK II, cũng như lo sợ sự lung lay của TBT Trọng. Thái độ này được cho là phù hợp với hành động bồn chồn vội vã của họ Tập khi cử đặc phái viên Tống Đào hiện diện ngay kỳ bỏ phiếu truất phế thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vào tháng Giêng năm nay để tăng thêm sức hậu thuẫn một cách không cần thiết vì Trọng đã đi đến thắng cuộc một cách rõ ràng trong lần bỏ phiếu thứ nhì - do những người bỏ phiếu đã hoàn toàn bị phe Trọng khống chế và mua chuộc.
II. Tại sao họ Tập bồn chồn lo lắng đến sự an nguy quyền lực của TBT Trọng?
Trong suốt gần tám năm qua, họ Tập đã tìm đủ cách để phá vỡ hoặc làm chậm lại đối sách liên minh liên kết các quốc gia trong vùng biển Đông do Tổng thống (TT) Obama của Hoa Kỳ khởi xướng. Nỗ lực của TT Obama là liên minh các nước liên quan một cách chặt chẽ nhằm tạo một sức mạnh chung để áp lực, buộc Trung Cộng phải từ bỏ tham vọng bành trướng lãnh hải của mình. Do đó, để đối phó lại, Bắc Kinh có một đối sách ngoại giao cụ thể chi tiết đối với từng quốc gia trong vùng để phá hoại nỗ lực kêu gọi liên kết của Hoa Kỳ. Cụ thể là đối sách ngoại giao của họ Tập đã thành công ở Úc khi Bắc Kinh làm quốc gia này hoài nghi sức mạnh liên kết trong lời kêu gọi của Hoa Kỳ.
Thế nhưng họ Tập lại bị thất bại nặng nề trước Ấn và Phi Luật Tân dù Bắc Kinh tuyên bố sẵn sàng vung tiền tối đa để đầu tư vào cơ sở hạ tầng kinh tế của hai nước này. 
Ấn Độ lại vui mừng nhận sự hậu đãi kinh tế từ phía Hoa Kỳ mà gạt bỏ mọi đề nghị hậu đãi kinh tế từ họ Tập. Không những vậy, Ấn lại đi đến ký kết hiệp ước quân sự với Mỹ cuối tháng Tám năm nay; mở đường cho sự can dự sâu hơn của Hải quân Ấn tại biển Đông. Ấn Độ không bị chính sách dụ dỗ về kinh tế của Trung Cộng làm mờ mắt như họ Tập mong đợi vì chính phủ Ấn thấy rõ hiểm họa cho kinh tế Ấn nếu Trung Cộng thật sự chiếm ưu thế hay làm chủ biển Đông.
Phi Luật Tân thì không những bác bỏ mọi đề nghị ve vãn viện trợ kinh tế và bất chấp những hù dọa quân sự của Trung Cộng mà còn kiện Trung Cộng ra tòa án thường trực về biển đảo ở Hague, gọi tắt là tòa PCA (Permanent Court Arbitration). Vào tháng Bảy năm nay, tòa PCA phán quyết khẳng định Trung Cộng không có cơ sở pháp lý khi tuyên bố chủ quyền trên Trường Sa và Hoàng Sa cũng như trên đảo Hoàng Nhan (Scarborough Shoal). Tuy tòa PCA không có lực đủ mạnh để buộc Trung Cộng rút hải quân của mình ra khỏi biển Đông theo phán quyết nhưng cũng đủ làm cơ sở pháp lý để vạch trần thủ đoạn vừa lấn hiếp vừa ve vãn của Trung Cộng đối với Phi Luật Tân cũng như đối với nhiều quốc gia khác trong vùng cho mưu đồ độc chiếm biển Đông của mình. 
Riêng đối với Việt Nam, một quốc gia nằm ngay tâm điểm ở biển Đông về địa dư của mọi tranh chấp lãnh hải thì họ Tập không thể nào ở vào thế thất bại như tại Phi được vì nếu Việt Nam chịu liên kết quân sự với Hoa Kỳ và đồng ý sẽ cùng Hoa Kỳ giao chiến tấn công Trung Cộng khi cần thiết thì toàn bộ đường lưỡi bò chín đoạn tại biển Đông của Trung Cộng bị cắt ngay giữa. Việt Nam có một lợi thế địa dư về hải chiến tại biển Đông rất nguy hiểm cho Hải quân Trung Cộng trên con đường bành trướng xuống phía Nam. Hỏa tiễn hiện đại của Hoa Kỳ nếu có thể đặt dọc theo dãy Trường Sơn sát biển khi phóng ra sẽ làm Hải quân Trung Cộng tê liệt và thiệt hại nặng không thể phản kháng lại. Đó là chưa kế nếu Hoa Kỳ trú đóng tại vịnh Cam Ranh thì coi như đường lưỡi bò chín đoạn tại biển Đông của Trung Cộng bị cắt làm đôi hết cách cứu vãn. Hơn nữa, Việt Nam có ngã về phía Trung Cộng thì Trung Cộng mới có điều kiện lấn hiếp giành đảo, giành biển từ từ chứ nếu Việt Nam mà là đồng minh của Hoa Kỳ thì ý đồ này của Trung Cộng sẽ rất khó mà thực hiện.
Vây cánh của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong nội bộ ĐCSVN đã chiếm ưu thế từ năm 2008 trở đi. Thủ tướng Dũng cần Hoa Kỳ như con người cần hơi thở vì chỉ có Hoa Kỳ mới đủ tài lực nuôi nổi tập đoàn quan liêu cán dốt hối lộ tham nhũng của ông ta. Quan hệ Việt-Mỹ được thúc đẩy mạnh mẽ trong suốt bốn năm, từ năm 2008 đến năm 2011 và đến ngày Ba tháng Sáu năm 2012, thì Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ là Panetta đã có thể đứng tại Cam Ranh mà khẳng định rằng: "Hải quân Hoa Kỳ có thể sử dụng cảng Cam Ranh là điều kiện thiết yếu cho mối quan hệ quốc phòng giữa hai nước và điều này sẽ xảy ra trong nay may.” Vào lúc đó, Hoa Kỳ và Việt Nam đã thật sự xích lại quá gần và trở nên nguy hiểm cho đường lối bành trướng lãnh hải của Bắc Kinh ở biển Đông.
Mãi đến cuối năm 2012, Họ Tập mới lên nắm quyền kiểm soát lãnh đạo đất nước, tức là sau khi Dũng làm thủ tướng tại Việt Nam gần năm năm. Họ Tập thấy rõ mình đang bị muộn màng cho một thế cờ và vì vậy, họ Tập cần TBT Trọng như cá cần nước trong âm mưu gấp rút, hoặc là loại bỏ Dũng nhằm phá đổ hoàn toàn tiến trình hợp tác quân sự Việt-Mỹ, hoặc nếu trong trường hợp quá bi đát do muộn màng, thì chỉ cố làm tranh chấp nội bộ giữa thủ tướng Dũng và TBT Trọng gia tăng khiến quốc sách của Việt Nam trong quá trình hợp tác quốc phòng với Hoa Kỳ bì lừng khừng chậm lại. Đương nhiên, Hoa Kỳ không thể nào ký kết một hợp đồng thuê mướn cảng Cam Ranh lớn lao tốn kém khi nội bộ chính trị của ĐCSVN còn lo đấu đá chưa ngã ngũ cho quyết định sau cùng.
Họ Tập đã thành công khi TBT Trọng khéo léo xoay chuyển hàng ngũ nhân sự trong đảng đang từ dày đặc người của thủ tướng Dũng thành một lực lượng đông đảo truất phế Dũng. 
Tuy nhiên, sau khi thở phào nhẹ nhõm là đã loại được thủ tướng Dũng ra khỏi TƯ rồi, cả TBT Trọng và Tập Cận Bình mới nhận ra là họ đã dùng thuốc quá liều lượng, vì giờ đây, thế lực mà ĐCSVN phải đối phó bên trong nội bộ của mình lại chính là quân đội, và nếu như biến loạn xảy ra tại Việt Nam do quân đội tiến hành, thì mọi công sức của họ Tập trước giờ bị trôi sông hết! Hơn bao giờ hết trong lúc này, Chủ tịch Tập Cận Bình cần bè đảng của TBT Trọng tồn tại trên quyền lực để hợp thức hóa lãnh hải tại biển Đông của Trung Cộng thông qua lấn hiếp (lãnh hải) Việt Nam.
III. Tại sao quân đội bất mãn TBT Trọng?
Họ Tập hiểu rõ TBT Trọng tuy có thể đối phó với thủ tướng Dũng, chiến thắng Dũng một cách ngoạn mục từ thế yếu nhưng Trọng sẽ không đủ sức để đối phó với những kẻ cầm súng, nhất là những kẻ cầm súng đang bất mãn. Các tướng lãnh đang nắm binh quyền bất mãn ở TBT Trọng vì ba lý do chính sau:
Lý do 1: TBT Trọng hậu đãi ngân sách bổng lộc cho các tướng Công An quá cao so với các tướng lãnh sĩ quan quân đội
Hầu hết, tất cả các cấp sĩ quan Công An giàu có nhanh chóng hơn các tướng lãnh sĩ quan quân đội là một điều quá rõ do lực lượng Công An đang trở thành kiêu binh được đảng cưng chiều và trở thành công cụ chó săn sai bảo để bảo vệ ổn định chính trị chế độ. Do đó, lực lượng Công An có toàn quyền thao túng ngân sách để đục khoét và và tham nhũng. 
Tướng Công An Trần Đại Quang lại đang làm Chủ-tịch Nước khiến bộ Công An được bao che chắc chắn nên hối lộ và tham nhũng trong ngành Công An lan tràn trắng trợn mà các sĩ quan bên quân đội không làm gì được. Các tướng lãnh sĩ quan quân đội ngày một nóng mặt bất mãn nhưng do đang còn nhiều tranh chấp bên trong nội bộ QP từ cấp quân khu lẫn TƯ, các tướng lãnh sĩ quan quân đội đành nhắm mắt làm ngơ. 
Tuy nhiên, sự nhịn nhục của những kẻ cầm súng bao giờ cũng rất giới hạn, và lực lượng tướng lãnh công an bu vây quanh TBT Trọng sẽ không đủ sức chống đỡ những ông tướng quân đội này khi họ ra lệnh nổ súng.
Lý do 2: TBT Trọng dù gì cũng bị các tướng lãnh quân đội coi là nhờ có Tập Cận Bình mà có quyền bính.
Trong cuộc đấu đá giữa Trọng và Dũng, TBT Trọng mở cửa gọi họ Tập giúp mình tối đa công khai, thậm chí, mời và tiếp cả đặc phái viên của họ Tập là Tống Đào ngay ngày đại hội đảng bỏ phiếu truất phế thủ tướng Dũng. Giới tướng lãnh quân đội hiểu rõ TBT Trọng sẽ lèo lái quân đội đi vào con đường nhịn nhục Trung Cộng một cách tối đa quá đáng. Điều này chắc chắn như đổ thêm dầu vào cơn lửa bất mãn sẵn có trong giới tướng lãnh quân đội. 
Mọi quốc sách về quốc phòng của Việt Nam từ đây điều bị Bắc Kinh chi phối do TBT Trọng mở rộng cửa cho Trung Cộng can thiệp. Điều này càng làm căng thẳng giữa quân đội và TBT Trọng gia tăng mạnh. Thêm vào đó, Tham mưu Trưởng Đỗ Bá Tỵ bị hất ra khỏi bộ QP do áp lực của Trung Cộng càng làm giới tướng lãnh sĩ quan thân tướng Tỵ cảm thấy bất an lo lắng cũng như bất mãn. Sự bất mãn này không có gì có thể xoa dịu được nữa.

Lý do 3: TBT Trọng làm chậm quá trình hiện đại hóa quân đội.
TBT Trọng có thể mượn nợ của Trung Cộng bạc tỷ dùng làm kinh phí đấu đá chính trị nhưng Trọng không thể nào mượn nợ Trung Cộng để canh tân quân đội. Chẳng lẽ nào Trung Cộng ngu đến nỗi cho Trọng mượn kinh phí canh tân quân đội để gia tăng sức mạnh QP của Việt Nam hay sao? 
Chỉ có Hoa Kỳ mới thật sự mở vòng tay kêu gọi liên kết và sẵn sàng giúp TBT Trọng canh tân quân đội. Cho nên, đường lối chính trị của TBT Trọng ngã về phía Trung Cộng do cần hậu thuẫn khi đấu đá nội bộ đóng hoàn toàn mọi cánh cửa dẫn đến hy vọng có thêm kinh phí để canh tân hiện đại hóa quốc phòng. Điều này buộc các tướng lãnh trong quân đội cảm thấy cần phải tiến hành loại bỏ Trọng để cứu vãn tình thế tụt hậu bi đát của quân đội. Việt Nam là một đất nước có chiều dài trên ba ngàn cây số bờ biển nhưng hiện nay lại phải đi xin từng chiếc tàu tuần duyên cũ về để sử dụng. 
IV. Tại sao rối loạn QK II làm họ Tập lo lắng quá mức?
QK II rối loạn khiến Chủ tịch Tập Cận Bình lo lắng quá mức là bởi vì ông ta sợ không thể đem quân cứu được Trọng khi Hà Nội có loạn khiến bao công sức bỏ ra củng cố sự nghiệp chính trị của TBT Trọng trở thành đem muối bỏ biển hết.
Tập Cận Bình là một người rất am hiểu về lịch sử của đất nước ông. Ông biết rất rõ người Mãn Châu sở dĩ có thể cai trị được người Hán suốt mấy trăm năm là do buổi ban đầu Ngô Tam Quế, vốn là tướng trấn giữ Sơn Hải Quan làm quân Mãn không cách gì vượt qua xâm lược Trung Hoa cho nổi, đã mở cửa thành cho quân Mãn tràn vào tiến thẳng đến Bắc Kinh tiêu diệt Lý Tự Thành, mở ra cho triều đại nhà Thanh của người Mãn cai trị Trung Hoa.
Ngày hôm nay, QK II chính là “Sơn Hải Quan” dưới mắt của họ Tập, cản đường tiến của Lục quân Trung Cộng vào Hà Nội để cứu TBT Trọng nếu đảo chánh xảy ra. Hơn nữa, QK II có đầy đủ sức quân, sức súng và khả năng hậu cần để QK I có thể an tâm mà dựa lưng cầu viện. Quân số thường trực của QK II tuy là bằng với quân số của QK I với trên 35 ngàn quân nhưng khi cần, số quân huy động có thể nhanh chóng tăng gấp ba lần. Phi trường quân sự tại Yên Bái thuận tiện cho mọi tăng viện. Các độ cao núi non hiểm trở của QK II đủ sức để pháo binh và hỏa tiển có thể tăng viện hỏa lực cho QK I nếu cần thiết.
Nếu họ Tập có được một ông tướng tư lệnh theo kiểu "Ngô Tam Quế" trấn thủ ở QK I nên cất quân đâm xuyên QK I tiến đến Hà Nội thay vì đi qua ngã của QK II cho dễ dàng hơn thì cũng bị sức mạnh quân sự từ QK II tiến đánh chận lại không cách gì tiến thêm nổi về Hà Nội. Trong trường hợp họ Tập điên tiết vừa đánh QK I và QK II cùng lúc thì một mình QK II vừa đánh phòng thủ quân khu của mình, vừa đủ sức tăng viện cho QK I khiến Trung Cộng phải dừng bước tiến rồi lần hồi bị phản công nếu QK II nhận được tiếp viện từ hậu phương. Quân khu II mà còn phòng thủ và chi viện cho QK I thì binh chủng Lục quân của họ Tập không cách gì có thể tiến đến Hà Nội trong chớp nhoáng để cứu TBT Trọng được. 
Nói tóm lại, QK II còn, Hà Nội còn. Quân khu II mất thì họ Tập sẽ có Hà Nội trong tay. Giới tướng lãnh Trung Cộng hiểu rõ điều đó và họ Tập đang tìm đủ cách thúc ép TBT Trọng đưa ra một ông tướng theo kiểu "Ngô Tam Quế" lên làm TLQK II, sẵn sàng mở ngỏ QK II để Lục quân của họ Tập có thể đến Hà Nội trong chớp nhoáng khi cần thiết.
Chỉ có điều hiện nay, khó mà có ai ngồi vào chức TLQK II. TBT Trọng có thể đá được Dũng ra khỏi TƯ không có nghĩa là ông ta đủ mạnh để sai khiến các tướng lãnh quân đội. Không phải vô cớ mà chức TLQK II vẫn còn trống cho đến nay. Không có một ông tướng kiểu "Ngô Tam Quế" nào có thể ngồi vững chức tư lệnh tại QK II cả trong tình hình tranh chấp căng thẳng tại bộ QP giữa đảng và quân đội chưa có hồi kết.
Mặc dù vụ giam lỏng bộ trưởng QP Phùng Quang Thanh bị thất bại vào giờ chót, nhưng hệ lụy của nó quá nặng nề. Bộ QP của Việt Nam hiện nay đã bị bể nát mà một ông tướng chính ủy ngồi bàn giấy như tướng Lịch không cách gì có đủ sức ảnh hưởng đến các tướng đang cầm quân tác chiến. Phe quân đội giam lỏng tướng Thanh tuy thất bại nhưng vẫn còn tại chức với đầy đủ binh quyền, chỉ có mỗi tướng Đỗ Bá Tỵ là bị hất văng ra khỏi bộ QP mà thôi. Cho nên mọi bổ nhiệm của TBT Trọng trong quân đội điều bị các tướng lãnh dị ứng dè chừng và bất mãn chống đối.
Trong danh sách Ủy-viên Quân-Ủy Trung Ương (UVQUTƯ) từ năm 2010 đến 2015, thì chỉ có mỗi tướng cấp quân khu là TLQK II nằm trong danh sách, còn các UVQUTƯ còn lại là các tướng lãnh cao cấp thuộc bộ QP ở TƯ. 
Thế nhưng QUTƯ khóa 2015-2020 kỳ này thì khác hẳn, hầu hết các tư lệnh quân khu đều là UV, cho thấy quyền uy của bộ trưởng QP đã gần như không còn nữa, trong khi các tướng quân khu có ảnh hưởng lớn hơn tại TƯ, các tư lệnh quân khu từ nay sẽ nói chuyện bàn việc quốc phòng cũng như mặc cả hợp tác hay phản đối trực tiếp thẳng đến TBT Trọng.
Danh sách UVQUTƯ năm 2015- 2020 bao gồm hầu hết các tướng tư lệnh quân khu:
Danh sách UVQUTƯ năm 2010- 2015 chỉ có mỗi TLQK II năm trong danh sách:
Quyền hạn của các tướng tư lệnh quân khu gia tăng một cách bất ngờ qua mặt bộ QP như thế cho thấy TƯ đảng đang đối phó với một tình trạng cát cứ sứ quân manh nha hình thành mà mọi sự bổ nhiệm hay thay thế các tư lệnh từ TƯ đều bị giới sĩ quan quân khu chống đối triệt hạ.
Bất luận là vì lý do gì mà quân đội loại bỏ TBT Trọng trong nay mai, thì họ Tập cũng cần tiến quân xuyên qua QK II suôn sẻ để kịp thời đến Hà Nội cứu TBT Trọng. Thế mà cho đến giờ phút này, con đường xuyên qua QK II dành cho Lục quân của họ Tập vẫn chưa được bảo đảm là sẽ không có kháng cự. Trong khi đó, họ Tập biết rõ những kẻ tướng lãnh cầm súng khi bất mãn, khó mà đoán biết được khi nào tiếng súng sẽ nổ để rồi TBT Trọng bị truất phế. Họ Tập lo sợ rối loạn ở quân khu II sẽ lây lan về Hà Nội khiến bao công sức nâng đỡ TBT Trọng của mình lại bị xôi hỏng bỏng không! 
Ngày nào TBT Trọng chưa thể biệt phái được một tướng chính ủy kiểu Ngô Tam Quế ra đóng QK II là ngày đó, tính mạng của TBT Trọng vẫn nằm ngoài khả năng tiếp cứu của họ Tập. 
V. Phương án đối phó của TBT Trọng (và Tập Cận Bình) trước sự bất mãn của các tướng lãnh sĩ quan trong quân đội Việt Nam hiện nay:
Giới phân tích đã bắt đầu nhìn thấy nỗ lực của TBT Trọng dưới sự giúp đỡ của Tập Cận Bình đang tiến hình hành cái gọi là “chính ủy hóa quân đội,” có nghĩa là TBT Trọng ráng nâng đỡ các tướng tá xuất thân từ chính ủy, không phải sĩ quan có khả năng chỉ huy tác chiến trận mạc, lên nắm mọi chức tư lệnh quan trọng từ sư đoàn đến quân khu và cả binh chủng lẫn các vị trí Thứ trưởng và Bộ Trưởng QP. Các sĩ quan này không có thực tài về tác chiến vì chỉ xuất thân từ đảng và nhờ Trọng nâng đỡ mà lên nên sẽ trung thành đối với TBT Trọng hơn.
Chính ủy Ngô Xuân Lịch, Bộ Trưởng QP là một thí dụ điển hình cho đối sách đảng ủy hóa quân đội của TBT Trọng được Tập Cận Bình ủng hộ. So sánh về khả năng điều khiển quân đội cũng như hoạch định chiến lược QP, tướng Tỵ hơn hẳn tướng Lịch nhưng TBT Trọng đã hất Tỵ thẳng tay công khai ra khỏi bộ QP và để tướng Lịch làm bộ trưởng. 
Tuy nhiên, TBT Trọng đang bị khựng lại khi tiến hành đại trà chiến lược chính ủy hóa này xuống các quân khu, các binh chủng hay các sư đoàn vì bị các sĩ quan chống đối công khai. Các tướng quân khu sẵn sàng động binh tạo phản nếu Trọng cố dồn họ đến đường cùng và lột chức quyền của họ trao lại cho các chính ủy.
Các tướng quân khu đã bắt đầu bất tuân lệnh của bộ quốc phòng buộc Trọng phải thỏa hiệp và chấp nhận hầu như gần hết các tướng quân khu vào danh sách UVQUTƯ để giảm bớt bất mãn. Đó cũng là lý do tại sao danh sách UVQUTƯ khóa 2015-2020 tràn ngập các sĩ quan từ quân khu. Ai ai cũng nhìn thấy Trọng chờ cho tình hình xoa dịu bớt rồi bẻ gãy từng tướng quân khu một để thay thế vào bằng một chính ủy vô tài trong thầm lặng. Tuy nhiên, dự tính âm mưu là một lẽ nhưng mà thành công hay không thì lại là một chuyện khác, phải chờ xem.
Đối với Tập Cận Bình, thì chính sách đảng ủy hóa vị trí các tư lệnh quân khu hay sự đoàn của TBT Trong rất có lợi sẽ giảm bớt khả năng tác chiến của quân đội Việt Nam vì các sĩ quan chính ủy hoàn toàn không có kiến thức điều khiển trận mạc. Ngoài ra, họ Tập hy vọng chính sách này sẽ giảm bớt nguy cơ của TBT Trọng bị quân đội đảo chánh - điều mà Tập không muốn nhìn thấy trong này. Họ Tập cần TBT Trọng để Việt Nam thuận thảo theo đường lối đối ngoại của Bắc Kinh nhằm hợp thức hóa nhiều hơn nữa các phần lãnh hải cũng như khiến kế hoạch liên minh của Hoa Kỳ thêm khó khăn bất thành.
VI. Kết:
Liệu họ Tập có đủ sức tiến về Hà Nội giải cứu TBT Trọng khi cần thiết hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự rối loạn tại QK II đến khi nào thì được dàn xếp ổn thỏa có lợi cho TBT Trọng. Nếu tỉnh Yên Bái đang chờ đợi một tướng Công An về làm bí thư thì QK II cũng đang cần phải có một tướng chính ủy ngồi bàn giấy không có khả năng chỉ huy tác chiến về làm tư lệnh. 
Và ngay cả trong trường hợp QK II có tân tư lệnh là một chính ủy trung thành với TBT Trọng thì mối lo lắng của họ Tập đối với QK II cũng sẽ chẳng giảm đi chút nào vì các sĩ quan tác chiến bất mãn vẫn có thể giết vị tư lệnh này trong chớp mắt rồi giữ chặt các ngã lộ biên giới phía Bắc khiến họ Tập chỉ còn cách đứng nhìn lực lượng quân đội đảo chánh chiếm trụ sở đảng tại Hà Nội. 
Mọi người thắc mắc là chính ủy Lịch sang thăm Trung Cộng sẽ nói những gì và sẽ nghe những yêu cầu gì từ Trung Cộng. Chỉ có điều, chính ủy Lịch trình bày những gì hay Trung Cộng yêu sách những gì không còn là quan trọng nữa, vì trong một tương lai gần
nền chính trị của Việt Nam sẽ không còn được quyết định bởi những kẻ cầm thẻ đảng nữa mà sẽ được quyết định bởi những người cầm súng khiến mọi công sức của họ Tập can dự vào Việt Nam quá công phu khổ nhọc nhưng chỉ trong phút chốc lại tan thành mây khói không cách gì cứu vãn.

01.09.2016

No comments:

Post a Comment